Hiện nay 4rum đã ngừng hoạt động vì một số lý do không đáng có và không muốn có...
Mình rất cảm ơn sự tham gia và đóng góp của các bạn đối với 4rum YHDP4EVER... Nhưng thật sự thì 4rum đã không hoàn thành đúng nhiệm vụ đặt ra ban đầu, có thể sự chia sẻ của chúng ta quá ít ỏi so với những gì chúng ta nhận được...
Xin cảm ơn gần 300 thành viên của 4rum...
Nếu có vấn đề gì thắc mắc và góp ý, liên hệ qua handsomeprince910@yahoo.com
Hiện nay 4rum đã ngừng hoạt động vì một số lý do không đáng có và không muốn có...
Mình rất cảm ơn sự tham gia và đóng góp của các bạn đối với 4rum YHDP4EVER... Nhưng thật sự thì 4rum đã không hoàn thành đúng nhiệm vụ đặt ra ban đầu, có thể sự chia sẻ của chúng ta quá ít ỏi so với những gì chúng ta nhận được...
Xin cảm ơn gần 300 thành viên của 4rum...
Nếu có vấn đề gì thắc mắc và góp ý, liên hệ qua handsomeprince910@yahoo.com
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Latest topics
» Phòng khám DAIBIO khám bệnh miễn phí
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tranthingoc Thu 27 Feb 2014, 3:13 pm

» Điều trị bệnh dạ dày Daivida
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby hoangbichhue Sat 02 Feb 2013, 3:21 pm

» Đông trùng hạ thảo Daibio
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby hoangbichhue Sat 02 Feb 2013, 3:20 pm

» Thuốc điều trị bệnh dạ dày Daivida
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tranthingoc Thu 31 Jan 2013, 9:12 am

» SỬA MÁY TÍNH , MÁY IN, ĐỔ MỰC MÁY IN TẠI NHÀ HỒ CHÍ MINH
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tuquynh Fri 24 Feb 2012, 2:36 pm

» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tuquynh Fri 24 Feb 2012, 2:20 pm

» Chữa viêm loét bờ cong dạ dày ở đâu
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby xinhdep Tue 17 Jan 2012, 6:50 pm

» vietpon mua sản phẩm chất lượng, giá tốt.
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tuquynh Wed 28 Sep 2011, 4:18 pm

» Học tiếng Nhật - Top Globis
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tuquynh Wed 28 Sep 2011, 4:12 pm

» tet trung thu
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby chem_bao Thu 08 Sep 2011, 7:56 am

» Học tiếng Nhật - Top Globis
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tuquynh Thu 25 Aug 2011, 9:03 am

» Diễn Đàn Bác Sĩ Y Học Dự Phòng-tôi gọi bạn ở đâu
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby nhanh_co_hoang_hp11 Mon 15 Aug 2011, 3:40 pm

» SPSS - ngẫm thử đúng không?
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby nhanh_co_hoang_hp11 Mon 15 Aug 2011, 3:34 pm

» Tiếng Nhật online xu thế mới của thời đại
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tuquynh Fri 10 Jun 2011, 1:59 pm

» Khai giảng lớp đàm thoại sơ trung cấp tại Top Globis
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby tuquynh Fri 10 Jun 2011, 1:57 pm

» Kế hoạch tổ chức đi chơi
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby lep7692 Sun 22 May 2011, 11:42 pm

» dp 11111111111111111111111
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby lep7692 Sun 22 May 2011, 11:38 pm

» Âm nhạc theo yêu cầu _ It isn't goodbye
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby ak_uk_ok Sat 21 May 2011, 10:16 pm

» HỒ CHÍ MINH
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby ghost_rider Wed 18 May 2011, 12:50 pm

» THÔNG BÁO: ỦNG HỘ NHÂN DÂN NHẬT BẢN
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeby ak_uk_ok Mon 16 May 2011, 9:42 pm

Diễn Đàn
Affiliates
free forum


 

 Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2)

Go down 
Tác giảThông điệp
xomlieu_qc
SPAM-xả rác bừa bãi
SPAM-xả rác bừa bãi
xomlieu_qc


Tổng số bài gửi : 73
Điểm : 95
Mức độ nổi tiếng : 0
Join date : 07/04/2010
Age : 32
Đến từ : Xóm Ao Mùng

Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Empty
Bài gửiTiêu đề: Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2)   Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2) Icon_minitimeFri 07 May 2010, 10:44 am

Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ, có một ông vua và một bà hoàng hậu. Một ngày nọ, đang ngồi xem phim kinh dị, đến đoạn giật gân, hoàng hậu lúc đó đang cho ngón tay vào miệng, đột nhiên cắn rụp một cái, máu chảy như suối, tràn cả ra ngoài hành lang đầy tuyết. Nhìn máu đỏ loang trên nền tuyết trắng, bà chợt ao ước sinh được mụn con gái, da trắng như tuyết , môi đỏ như máu. Rồi cũng đến ngày bà sinh được một cô con gái. Bà yêu quý cô lắm. Da cô trắng như tuyết, lợi đỏ như máu. Bà trìu mến đặt tên con là Bạch Tuyết. Bạch Tuyết lớn lên, càng ngày càng ngỗ ngược, cô không coi ai ra gì, và rồi dính vào con đường nghiệp ngập. Cô tự nhủ: “ Mình có tên Bạch Tuyết, vậy phải chơi hàng trắng mới xong”. Từ đó trở đi, đồ đạc trong cung điện theo đó mà bay cùng nhưng cơn thăng thiên của cô. Rồi chẳng may hoàng hậu vì buồn phiền mà đột ngột qua đời. Vua cha thương con côi cút nên cưới một bà dì ghẻ sắc nước hương trời về để chăm sóc cô. Nhưng đời éo le, có ai ngờ bà dì ghẻ lại là đàn em Hạnh Sự, bởi vậy khi về đến cung điện, trong buổi ra mắt triều đình, bà ta để ý thấy Bạch Tuyết ngáp ngắn ngáp dài, bà ta hiểu ngay sự tình mà mừng thầm, bởi đó thực là một cơ hội trời cho để triệt hạ đứa con riêng của chồng. Từ đó trở đi, bà ta hàng ngày cung cấp đều đều chất trắng nuôi Bạch Tuyết khôn lớn. Nhưng lạ một điều, càng lớn Bạch Tuyết càng xinh đẹp. Mỗi khi nàng lên cơn thèm thuốc, trông nàng vật vã thật là thích mắt, cái cơ thể tròn căng đầy nhựa sống đó uốn éo lăn lộn khiến cho mọi người trong cung điện không ai là không thấy nổi cộm. Mụ dì ghẻ ức lắm, mụ không ngờ tác dụng phụ của ma tuý lại ghê gớm đến vậy. Và mụ cũng không tưởng tượng được khi vật vã con người ta trông lại hấp dẫn đến thế. Do vậy mụ quyết định dùng thuốc, với liều lượng cứ ngày càng tăng dần. Mỗi khi đêm xuống, mụ lên cơn thèm thuốc vật vã, đức vua nhìn thấy luôn khen rằng mụ hấp dẫn quá, ông đâu có biết rằng người vợ của mình đã trở thành một con nghiện thực sự. Mụ dì ghẻ lấy làm thích chí lắm, giờ đây trong cung, ai ai thấy mụ cũng đều khen thầm mụ thật là hấp dẫn. Mụ chạy vào phòng riêng cười thầm rồi lấy chiếc gương thần, một vật báu của mụ, treo lên là hỏi:“ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta”Gương thần, không bao giờ biết nói dối, chậm rãi trả lời:“ Hoàng hậu là người vật nhất “Mụ dì ghẻ nở nụ cười mãn nguyện. Từ đó trở đi, mụ say sưa chích hít, đồng thời giảm liều lượng của Bạch Tuyết đi, nhiều khi mụ bán hàng cho Bạch Tuyết nhưng lại trộn lẫn cả bột sắn, hoặc hét giá cao, lấy cớ là hàng từ biên giới về bị tắc. Thực là phường gian xảo. Nhưng ở đời, ai học được chữ ngờ. Từ ngày liều lượng bị giảm, Bạch Tuyết đâm ra suốt ngày vật vã, càng ngày cường độ càng mạnh, bạo dạn hơn, hấp dẫn hơn. Cũng bởi cơ thể một cô gái vị thành niên như nàng ngon lành hơn hẳn một bà trung niên da bắt đầu khô nhăn như da cá sấu. Một ngày kia, mụ dì ghẻ chợt nghe thấy dư luận xì xầm gì đó, mụ bèn treo gương thần lên và hỏi:“ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta “Gương thần, như mọi khi, lại chậm rãi trả lời:“ Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn “Choáng váng, khủng hoảng, Stresss.... Mụ dì ghẻ không còn biết phân biệt phải quấy, mụ gọi ngay một tên lính hầu vào và ra lệnh đem Bạch Tuyết đi thủ tiêu. Tên lính ngáp ngắn ngáp dài tuân mệnh. Trước khi ra khỏi phòng, mụ dì ghẻ dúi vào tay tên lính một bịch chất trắng rõ lớn, coi như là phần ứng trước cho cái lệnh huỷ diệt ghê rợn đó .... Nhận tạm ứng từ mụ dì ghẻ, tên lính hầu tức tốc xông vào phòng của Bạch Tuyết. Chà, nàng đang lên cơn, trông ngon lành như một con gà mái tơ luộc chấm muối chanh. Tên lính rút bọc thuốc ra , rít một hơi dài, hắn định thần trong giây lát rồi bế thốc Bạch Tuyết cho vào bao tải xách đi. Vì đang trong cơn vật vã, Bạch Tuyết mất hết sinh lực, nên nàng đành để mặc tên lính hầu tuỳ nghi hành động. Tên lính đi xa, xa lắm, hướng về phía mặt trời lặn. Tới một khu rừng sát biên giới, hắn thả Bạch Tuyết ra. Làm một liều nhỏ lấy dũng khí, tên lính hầu rút dao găm ra mài xoèn xoẹt. Mặc dù đang lơ mơ, nhưng Bạch Tuyết cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Nàng khó nhọc suy nghĩ và chợt nảy ra một ý. Nàng thều thào gọi tên lính hầu lại và nói:-Trước khi chết, thiếp muốn xin một ân huệ cuối cùng, xin chàng hãy cho thiếp được chích một lần, rồi sẽ đi vào giấc thiên thu... Vừa nói Bạch Tuyết vừa uốn éo khiến tên lính hầu không nỡ lòng nào. Hắn đồng ý rồi giở bịch thuốc ra pha chế để cả hai cùng chích. Bạch Tuyết chợt nói:-Thiếp thấy chích mãi vào ven không đã. Thuốc theo máu đi lên não sẽ rơi rụng vài phần. Chi bằng ta chích thẳng vào não có hơn không. Tên lính nghe cũng có lý, hắn mở túi đồ lấy cái kim tiêm to tướng ra định chọc Bạch Tuyết, nhưng nàng ra tay ngăn lại rồi khẽ bảo: -Chàng đi đường xa mệt nhọc, để thiếp bồi tiếp chàng một phen. Tên lính khoái lắm, vừa được thăng, lại vừa được người đẹp hầu hạ, còn gì bằng. Hắn đưa ống tiêm cho Bạch Tuyết . Nàng run run cầm lấy, đôi tay ngọc ngà thiếu thuốc rung bần bật, rồi lựa lựa nàng cầm ống tiêm đâm thẳng vào đầu tên lính rồi tiêm nhanh. Tên lính rú lên một tiếng ngã vật, hắn sốc thuốc nặng rồi. Bạch Tuyết hổn hển bò lại chỗ túi đồ, nàng giở bịch bột thuốc ra, khều vừa đủ cân lượng rồi hít nhẹ một hơi. Một cảm giác đê mê lan toả, Bạch Tuyết ngồi lên dựa vào gốc cây tận hưởng một lát, sinh lực bỗng đâu tràn về. Mấy hôm rồi không có thuốc, người nàng vật vờ như ma, đến khổ. Rồi nàng nhỏm dậy nhằm hướng khu rừng đi tới. Tên lính hầu sốc thuốc nằm một lúc lâu mới tỉnh lại, hắn nhỏm dậy nhìn xung quanh, không thấy Bạch Tuyết đâu cả. Sợ mụ dì ghẻ trừng phạt, hắn đành giết đại một con lợn rừng rồi mổ quả tim đem về cho mụ.Bấy giờ Bạch Tuyết đã đi khá xa, nàng đi mãi, đi mãi. Trời bắt đầu tối dần. Bạch Tuyết đi một hồi lâu, bỗng nàng thấy trước mặt có một ngôi nhà bé xíu. Nàng rón rén lại gần, gõ cửa. Nhưng không thấy ai trả lời. Nàng khẽ đẩy cửa ra , bước vào. Trong nhà không có người. Giữa nhà là một cái bàn con với bảy chiếc ghế bé xíu, còn trên gác là bảy chiếc giường cũng bé xíu. Bạch Tuyết thích thú nhìn ngắm xung quanh, nàng không tưởng tượng được ai ở trong căn nhà này. Đột nhiên nàng thấy kiến bò trong da , ngứa ngáy lắm. Nàng vội vã chạy quanh nhà xem có thứ mình cần không. Đây rồi, trên chiếc bàn con, có bày ra đủ 6 bộ giấy bạc và một gói nhỏ xíu thuốc trắng, duy có 1 chỗ lại bày 1 cái ống điếu với 1 gói thuốc nâu xỉn. Bằng con mắt lành nghề, nàng biết ngay thứ mình cần đây rồi. Thế là nàng hít ngay gói đầu tiên, tuy nhiên liều lượng ít quá, nàng đành xơi luôn cả 5 gói còn lại, đến chỗ cuối bàn, nàng cầm nốt ống điếu lên nhồi thuốc rồi ngồi lim dim thả khói. Bây giờ thì nàng thấy thật thoải mái, nàng ngáp dài một cái, cơn buồn ngủ kéo đến rồi. Thế là nàng đi lên gác, kê bảy chiếc giường lại với nhau và lăn ra ngủ. Xa xa, có bóng bảy người lùn bước tới căn nhà, họ là bảy anh em, tương truyền dân gian gọi họ là bảy chú lùn. Bảy chú canh tác một hecta cây anh túc, hàng ngày các chú ra vườn chăm cây lấy mật về chế biến thành bột nâu để phục vụ anh cả, còn tinh chế thành bột trắng để 6 chú em sử dụng. Họ thường đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Vì bột làm ra nhiều, không có chỗ cất, nên nhiều khi các chú ở lại phê luôn đến nửa đêm mới mò về. Các chú ít khi trữ bột trong nhà nhiều vì anh cả dặn là dạo này khu vực hay có trộm. Cả bảy chú tung tăng vào nhà, và họ thấy cửa mở toang. Bảy chú chạy nhanh vào nhà. Trên bàn giấy má lộn xộn, bàn ghế thì xộc xệch. -Ai đã dùng giấy bạc của tôi thế này-Ai đã dùng bật lửa của tôi-Ai đã dùng thuốc của tôi-Đứa nào dùng ống điếu của ông thế... Các chú nháo nhác tưởng trộm, họ chạy xộc lên gác xép và đứng sững lại, trước mặt họ là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ trên cả bảy cái giường của họ. Tiếng ngáy của nàng to nhưng rất có vần điệu , nghe như một bài hát ru xứ Ca ta lăng. Cả bảy chú đứng như trời trồng nhìn nhau. Rồi chú út vốn là người nhanh nhẹn và bạo dạn nhất, chú chậm rãi tiến tới và sờ nắn kiểm tra. -Măng non các anh ạ. Em đoán chắc cô ấy vừa tròn 16 hay 17 gì đó. Sao lại bỏ nhà đi lang thang thế này. Thấy có người sờ soạng, Bạch Tuyết giật mình tỉnh dậy. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Rồi từ từ đứng dậy và nói:-Cho tôi xin lỗi, tôi đường đột vào nhà các chú. Tôi đã dùng hết các thứ trên bàn mất rồi. Anh cả xoa xoa cằm cười khúc khích:-Hoá ra cô cũng là dân oi khói. Thế thì tuyệt. Cô cứ ở lại đây với chúng tôi cho vui, thuốc thang không thiếu... hàng ngày chúng tôi ra đồng canh tác, cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa nấu ăn nhé. Bạch Tuyết vui lắm, nàng đã có một gia đình mới. Thế là nàng dắt tay cả bảy chú xuống gác, anh cả rút trong bọc ra một bịch nâu , một bịch trắng lớn. Và thế là họ vừa ca hát nhảy múa, vừa dùng thuốc, rồi tất cả nằm lăn ra phê tới sáng. Sáng hôm sau, như thường lệ,các chú lùn lại chuẩn bị lên đường ra đồng canh tác. Họ vừa định đi ra thì Bạch Tuyết nhỏm dậy. Nàng vội vã đi lau rửa rồi soạn sửa bữa ăn nhanh cho bảy chú. Trong bữa ăn, Bạch Tuyết đột nhiên thắc mắc:-Sao các chú có nhiều thuốc thế...?-À, vì bọn tôi có một hecta canh tác anh túc, tự cung tự cấp, dùng không hết còn thừa nhiều lắm. -Vậy tại sao không đem đi tiêu thụ nhỉ? Tôi nghĩ các chú bán bớt đi có phải là vừa có tiền mua sắm , lại vẫn có thuốc dùng không... Anh cả nghe đến đó vỗ đùi đánh đét:-Chí lý, thực là con mắt đàn bà. Bạch Tuyết được khích lệ, nàng mau mắn phát biểu:-Bây giờ thế này, các chú ra đồng canh tác, tinh chế và đóng gói. Còn tôi ở nhà làm việc vặt, đồng thời mở điểm giao dịch và tìm bạn hàng luôn. Rồi sau đó các chú đem hàng tới cho khách và lấy tiền về. Cùng làm cùng hưởng, tôi không đòi hỏi gì đâu. Các chú lùn nghe thấy thích lắm. Thế là họ cùng nhau gây dựng một đường dây sản xuất và phân phối ma tuý. Nhằm tránh sự truy xét của mụ dì ghẻ, tất cả hàng hoá đều được xuất khẩu sang nước bên cạnh hết, không tiêu thụ nội địa. Và Bạch Tuyết đã đặt tên cho hội của nàng là “Băng đảng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, công việc làm ăn cũng phát đạt. Bạch Tuyết và bảy chú lùn hăng say lao động, nàng tỏ ra là người biết tổ chức công việc. Mọi giao dịch mua bán đều diễn ra bên kia biên giới. Chẳng mấy chốc, nàng và bảy chú lùn thu về một đống vàng. Không biết để đâu, nàng đành bảo các chú đem gửi cả bên ngân hàng Thuỵ Sĩ, chỉ giữ lại một ít chi dùng. Lại nói tên lính hầu, sau khi giết lợn rừng mổ tim đem về cho mụ dì ghẻ., vì sợ bị trừng phạt, hắn lang thang mất mấy tháng mới mò về đến cung điện. Hắn vào thẳng trong phòng của hoàng hậu, vứt quả tim đã ôi thiu cho mụ dì ghẻ xem. Mụ dì ghẻ sướng rơn, phen này không còn ai trong vương quốc có thể qua mặt mụ. Mụ tức tốc thưởng nốt cho tên lính hầu một bịch thuốc nữa rồi hăm hở mở rương lấy gương thần ra. “ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta “Và thật là lạ, gương thần vẫn lặp lại điệp khúc cũ:“ Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn “Tại sao lại thế, rõ ràng mụ đã thấy quả tim của Bạch Tuyết cơ mà. Mụ hộc tốc chạy tìm tên lính hầu, nhưng hắn đã trốn tự lúc nào. Bây giờ thì mụ đã hiểu,mụ đã bị lừa, tên lính hầu không hề thủ tiêu Bạch Tuyết.

Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ, có một ông vua và một bà hoàng hậu. Một ngày nọ, đang ngồi xem phim kinh dị, đến đoạn giật gân, hoàng hậu lúc đó đang cho ngón tay vào miệng, đột nhiên cắn rụp một cái, máu chảy như suối, tràn cả ra ngoài hành lang đầy tuyết. Nhìn máu đỏ loang trên nền tuyết trắng, bà chợt ao ước sinh được mụn con gái, da trắng như tuyết , môi đỏ như máu. Rồi cũng đến ngày bà sinh được một cô con gái. Bà yêu quý cô lắm. Da cô trắng như tuyết, lợi đỏ như máu. Bà trìu mến đặt tên con là Bạch Tuyết. Bạch Tuyết lớn lên, càng ngày càng ngỗ ngược, cô không coi ai ra gì, và rồi dính vào con đường nghiệp ngập. Cô tự nhủ: “ Mình có tên Bạch Tuyết, vậy phải chơi hàng trắng mới xong”. Từ đó trở đi, đồ đạc trong cung điện theo đó mà bay cùng nhưng cơn thăng thiên của cô. Rồi chẳng may hoàng hậu vì buồn phiền mà đột ngột qua đời. Vua cha thương con côi cút nên cưới một bà dì ghẻ sắc nước hương trời về để chăm sóc cô. Nhưng đời éo le, có ai ngờ bà dì ghẻ lại là đàn em Hạnh Sự, bởi vậy khi về đến cung điện, trong buổi ra mắt triều đình, bà ta để ý thấy Bạch Tuyết ngáp ngắn ngáp dài, bà ta hiểu ngay sự tình mà mừng thầm, bởi đó thực là một cơ hội trời cho để triệt hạ đứa con riêng của chồng. Từ đó trở đi, bà ta hàng ngày cung cấp đều đều chất trắng nuôi Bạch Tuyết khôn lớn. Nhưng lạ một điều, càng lớn Bạch Tuyết càng xinh đẹp. Mỗi khi nàng lên cơn thèm thuốc, trông nàng vật vã thật là thích mắt, cái cơ thể tròn căng đầy nhựa sống đó uốn éo lăn lộn khiến cho mọi người trong cung điện không ai là không thấy nổi cộm. Mụ dì ghẻ ức lắm, mụ không ngờ tác dụng phụ của ma tuý lại ghê gớm đến vậy. Và mụ cũng không tưởng tượng được khi vật vã con người ta trông lại hấp dẫn đến thế. Do vậy mụ quyết định dùng thuốc, với liều lượng cứ ngày càng tăng dần. Mỗi khi đêm xuống, mụ lên cơn thèm thuốc vật vã, đức vua nhìn thấy luôn khen rằng mụ hấp dẫn quá, ông đâu có biết rằng người vợ của mình đã trở thành một con nghiện thực sự. Mụ dì ghẻ lấy làm thích chí lắm, giờ đây trong cung, ai ai thấy mụ cũng đều khen thầm mụ thật là hấp dẫn. Mụ chạy vào phòng riêng cười thầm rồi lấy chiếc gương thần, một vật báu của mụ, treo lên là hỏi:“ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta”Gương thần, không bao giờ biết nói dối, chậm rãi trả lời:“ Hoàng hậu là người vật nhất “Mụ dì ghẻ nở nụ cười mãn nguyện. Từ đó trở đi, mụ say sưa chích hít, đồng thời giảm liều lượng của Bạch Tuyết đi, nhiều khi mụ bán hàng cho Bạch Tuyết nhưng lại trộn lẫn cả bột sắn, hoặc hét giá cao, lấy cớ là hàng từ biên giới về bị tắc. Thực là phường gian xảo. Nhưng ở đời, ai học được chữ ngờ. Từ ngày liều lượng bị giảm, Bạch Tuyết đâm ra suốt ngày vật vã, càng ngày cường độ càng mạnh, bạo dạn hơn, hấp dẫn hơn. Cũng bởi cơ thể một cô gái vị thành niên như nàng ngon lành hơn hẳn một bà trung niên da bắt đầu khô nhăn như da cá sấu. Một ngày kia, mụ dì ghẻ chợt nghe thấy dư luận xì xầm gì đó, mụ bèn treo gương thần lên và hỏi:“ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta “Gương thần, như mọi khi, lại chậm rãi trả lời:“ Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn “Choáng váng, khủng hoảng, Stresss.... Mụ dì ghẻ không còn biết phân biệt phải quấy, mụ gọi ngay một tên lính hầu vào và ra lệnh đem Bạch Tuyết đi thủ tiêu. Tên lính ngáp ngắn ngáp dài tuân mệnh. Trước khi ra khỏi phòng, mụ dì ghẻ dúi vào tay tên lính một bịch chất trắng rõ lớn, coi như là phần ứng trước cho cái lệnh huỷ diệt ghê rợn đó .... Nhận tạm ứng từ mụ dì ghẻ, tên lính hầu tức tốc xông vào phòng của Bạch Tuyết. Chà, nàng đang lên cơn, trông ngon lành như một con gà mái tơ luộc chấm muối chanh. Tên lính rút bọc thuốc ra , rít một hơi dài, hắn định thần trong giây lát rồi bế thốc Bạch Tuyết cho vào bao tải xách đi. Vì đang trong cơn vật vã, Bạch Tuyết mất hết sinh lực, nên nàng đành để mặc tên lính hầu tuỳ nghi hành động. Tên lính đi xa, xa lắm, hướng về phía mặt trời lặn. Tới một khu rừng sát biên giới, hắn thả Bạch Tuyết ra. Làm một liều nhỏ lấy dũng khí, tên lính hầu rút dao găm ra mài xoèn xoẹt. Mặc dù đang lơ mơ, nhưng Bạch Tuyết cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Nàng khó nhọc suy nghĩ và chợt nảy ra một ý. Nàng thều thào gọi tên lính hầu lại và nói:-Trước khi chết, thiếp muốn xin một ân huệ cuối cùng, xin chàng hãy cho thiếp được chích một lần, rồi sẽ đi vào giấc thiên thu... Vừa nói Bạch Tuyết vừa uốn éo khiến tên lính hầu không nỡ lòng nào. Hắn đồng ý rồi giở bịch thuốc ra pha chế để cả hai cùng chích. Bạch Tuyết chợt nói:-Thiếp thấy chích mãi vào ven không đã. Thuốc theo máu đi lên não sẽ rơi rụng vài phần. Chi bằng ta chích thẳng vào não có hơn không. Tên lính nghe cũng có lý, hắn mở túi đồ lấy cái kim tiêm to tướng ra định chọc Bạch Tuyết, nhưng nàng ra tay ngăn lại rồi khẽ bảo: -Chàng đi đường xa mệt nhọc, để thiếp bồi tiếp chàng một phen. Tên lính khoái lắm, vừa được thăng, lại vừa được người đẹp hầu hạ, còn gì bằng. Hắn đưa ống tiêm cho Bạch Tuyết . Nàng run run cầm lấy, đôi tay ngọc ngà thiếu thuốc rung bần bật, rồi lựa lựa nàng cầm ống tiêm đâm thẳng vào đầu tên lính rồi tiêm nhanh. Tên lính rú lên một tiếng ngã vật, hắn sốc thuốc nặng rồi. Bạch Tuyết hổn hển bò lại chỗ túi đồ, nàng giở bịch bột thuốc ra, khều vừa đủ cân lượng rồi hít nhẹ một hơi. Một cảm giác đê mê lan toả, Bạch Tuyết ngồi lên dựa vào gốc cây tận hưởng một lát, sinh lực bỗng đâu tràn về. Mấy hôm rồi không có thuốc, người nàng vật vờ như ma, đến khổ. Rồi nàng nhỏm dậy nhằm hướng khu rừng đi tới. Tên lính hầu sốc thuốc nằm một lúc lâu mới tỉnh lại, hắn nhỏm dậy nhìn xung quanh, không thấy Bạch Tuyết đâu cả. Sợ mụ dì ghẻ trừng phạt, hắn đành giết đại một con lợn rừng rồi mổ quả tim đem về cho mụ.Bấy giờ Bạch Tuyết đã đi khá xa, nàng đi mãi, đi mãi. Trời bắt đầu tối dần. Bạch Tuyết đi một hồi lâu, bỗng nàng thấy trước mặt có một ngôi nhà bé xíu. Nàng rón rén lại gần, gõ cửa. Nhưng không thấy ai trả lời. Nàng khẽ đẩy cửa ra , bước vào. Trong nhà không có người. Giữa nhà là một cái bàn con với bảy chiếc ghế bé xíu, còn trên gác là bảy chiếc giường cũng bé xíu. Bạch Tuyết thích thú nhìn ngắm xung quanh, nàng không tưởng tượng được ai ở trong căn nhà này. Đột nhiên nàng thấy kiến bò trong da , ngứa ngáy lắm. Nàng vội vã chạy quanh nhà xem có thứ mình cần không. Đây rồi, trên chiếc bàn con, có bày ra đủ 6 bộ giấy bạc và một gói nhỏ xíu thuốc trắng, duy có 1 chỗ lại bày 1 cái ống điếu với 1 gói thuốc nâu xỉn. Bằng con mắt lành nghề, nàng biết ngay thứ mình cần đây rồi. Thế là nàng hít ngay gói đầu tiên, tuy nhiên liều lượng ít quá, nàng đành xơi luôn cả 5 gói còn lại, đến chỗ cuối bàn, nàng cầm nốt ống điếu lên nhồi thuốc rồi ngồi lim dim thả khói. Bây giờ thì nàng thấy thật thoải mái, nàng ngáp dài một cái, cơn buồn ngủ kéo đến rồi. Thế là nàng đi lên gác, kê bảy chiếc giường lại với nhau và lăn ra ngủ. Xa xa, có bóng bảy người lùn bước tới căn nhà, họ là bảy anh em, tương truyền dân gian gọi họ là bảy chú lùn. Bảy chú canh tác một hecta cây anh túc, hàng ngày các chú ra vườn chăm cây lấy mật về chế biến thành bột nâu để phục vụ anh cả, còn tinh chế thành bột trắng để 6 chú em sử dụng. Họ thường đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Vì bột làm ra nhiều, không có chỗ cất, nên nhiều khi các chú ở lại phê luôn đến nửa đêm mới mò về. Các chú ít khi trữ bột trong nhà nhiều vì anh cả dặn là dạo này khu vực hay có trộm. Cả bảy chú tung tăng vào nhà, và họ thấy cửa mở toang. Bảy chú chạy nhanh vào nhà. Trên bàn giấy má lộn xộn, bàn ghế thì xộc xệch. -Ai đã dùng giấy bạc của tôi thế này-Ai đã dùng bật lửa của tôi-Ai đã dùng thuốc của tôi-Đứa nào dùng ống điếu của ông thế... Các chú nháo nhác tưởng trộm, họ chạy xộc lên gác xép và đứng sững lại, trước mặt họ là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ trên cả bảy cái giường của họ. Tiếng ngáy của nàng to nhưng rất có vần điệu , nghe như một bài hát ru xứ Ca ta lăng. Cả bảy chú đứng như trời trồng nhìn nhau. Rồi chú út vốn là người nhanh nhẹn và bạo dạn nhất, chú chậm rãi tiến tới và sờ nắn kiểm tra. -Măng non các anh ạ. Em đoán chắc cô ấy vừa tròn 16 hay 17 gì đó. Sao lại bỏ nhà đi lang thang thế này. Thấy có người sờ soạng, Bạch Tuyết giật mình tỉnh dậy. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Rồi từ từ đứng dậy và nói:-Cho tôi xin lỗi, tôi đường đột vào nhà các chú. Tôi đã dùng hết các thứ trên bàn mất rồi. Anh cả xoa xoa cằm cười khúc khích:-Hoá ra cô cũng là dân oi khói. Thế thì tuyệt. Cô cứ ở lại đây với chúng tôi cho vui, thuốc thang không thiếu... hàng ngày chúng tôi ra đồng canh tác, cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa nấu ăn nhé. Bạch Tuyết vui lắm, nàng đã có một gia đình mới. Thế là nàng dắt tay cả bảy chú xuống gác, anh cả rút trong bọc ra một bịch nâu , một bịch trắng lớn. Và thế là họ vừa ca hát nhảy múa, vừa dùng thuốc, rồi tất cả nằm lăn ra phê tới sáng. Sáng hôm sau, như thường lệ,các chú lùn lại chuẩn bị lên đường ra đồng canh tác. Họ vừa định đi ra thì Bạch Tuyết nhỏm dậy. Nàng vội vã đi lau rửa rồi soạn sửa bữa ăn nhanh cho bảy chú. Trong bữa ăn, Bạch Tuyết đột nhiên thắc mắc:-Sao các chú có nhiều thuốc thế...?-À, vì bọn tôi có một hecta canh tác anh túc, tự cung tự cấp, dùng không hết còn thừa nhiều lắm. -Vậy tại sao không đem đi tiêu thụ nhỉ? Tôi nghĩ các chú bán bớt đi có phải là vừa có tiền mua sắm , lại vẫn có thuốc dùng không... Anh cả nghe đến đó vỗ đùi đánh đét:-Chí lý, thực là con mắt đàn bà. Bạch Tuyết được khích lệ, nàng mau mắn phát biểu:-Bây giờ thế này, các chú ra đồng canh tác, tinh chế và đóng gói. Còn tôi ở nhà làm việc vặt, đồng thời mở điểm giao dịch và tìm bạn hàng luôn. Rồi sau đó các chú đem hàng tới cho khách và lấy tiền về. Cùng làm cùng hưởng, tôi không đòi hỏi gì đâu. Các chú lùn nghe thấy thích lắm. Thế là họ cùng nhau gây dựng một đường dây sản xuất và phân phối ma tuý. Nhằm tránh sự truy xét của mụ dì ghẻ, tất cả hàng hoá đều được xuất khẩu sang nước bên cạnh hết, không tiêu thụ nội địa. Và Bạch Tuyết đã đặt tên cho hội của nàng là “Băng đảng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, công việc làm ăn cũng phát đạt. Bạch Tuyết và bảy chú lùn hăng say lao động, nàng tỏ ra là người biết tổ chức công việc. Mọi giao dịch mua bán đều diễn ra bên kia biên giới. Chẳng mấy chốc, nàng và bảy chú lùn thu về một đống vàng. Không biết để đâu, nàng đành bảo các chú đem gửi cả bên ngân hàng Thuỵ Sĩ, chỉ giữ lại một ít chi dùng. Lại nói tên lính hầu, sau khi giết lợn rừng mổ tim đem về cho mụ dì ghẻ., vì sợ bị trừng phạt, hắn lang thang mất mấy tháng mới mò về đến cung điện. Hắn vào thẳng trong phòng của hoàng hậu, vứt quả tim đã ôi thiu cho mụ dì ghẻ xem. Mụ dì ghẻ sướng rơn, phen này không còn ai trong vương quốc có thể qua mặt mụ. Mụ tức tốc thưởng nốt cho tên lính hầu một bịch thuốc nữa rồi hăm hở mở rương lấy gương thần ra. “ Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta “Và thật là lạ, gương thần vẫn lặp lại điệp khúc cũ:“ Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn “Tại sao lại thế, rõ ràng mụ đã thấy quả tim của Bạch Tuyết cơ mà. Mụ hộc tốc chạy tìm tên lính hầu, nhưng hắn đã trốn tự lúc nào. Bây giờ thì mụ đã hiểu,mụ đã bị lừa, tên lính hầu không hề thủ tiêu Bạch Tuyết.

Về Đầu Trang Go down
 
Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 1(version2)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn phần 2(version2)
» Bạch mã hoàng tử
» Tuyệt kỹ tán gái.
» Download bộ 9 kỹ năng mềm
» Là Con Trai Thật Tuyệt :))

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: CHÉM GIÓ-đó là cả một nghệ thuật-
Chuyển đến